Ngành công nghiệp phim truyền hình Trung Quốc mỗi năm sản xuất hàng trăm bộ phim thuộc nhiều thể loại khác nhau, từ cổ trang, ngôn tình đến hình sự, đô thị. Tuy nhiên, không phải bộ phim nào cũng đạt được chất lượng đáng khen và xứng đáng để khán giả thưởng thức.
Gần đây, cộng đồng mạng Trung Quốc đã đưa ra danh sách 10 bộ phim mà họ đánh giá là không thể tha thứ. Danh sách này bao gồm các bộ phim đã gây tranh cãi và thất vọng lớn trong công chúng.

Đầu tiên phải kể đến ‘Cô Phương Bất Tự Thưởng’, bộ phim gây tranh cãi với sự tham gia của Angelababy. Bộ phim nhận được nhiều chỉ trích vì diễn xuất không ấn tượng của nữ chính và kỹ xảo hình ảnh sơ sài.

Tiếp theo là ‘Lý Huệ Trân xinh đẹp’, bản làm lại của phim Hàn đình đám ‘She Was Pretty’. Tuy nhiên, phiên bản này đã thất bại toàn diện với diễn xuất bị nhận xét là ‘diễn quá lố’ của Địch Lệ Nhiệt Ba và nam chính Thịnh Nhất Luân thì ‘đơ như tượng sáp’.

Tân Lộc Đỉnh Ký bản 2020 cũng là một tác phẩm không đạt được kỳ vọng của dòng phim Kim Dung. Tạo hình nhân vật và phục trang của bộ phim bị chê tơi tả và tạo cảm giác như một vở hài kịch không chủ đích.
‘Liệp Băng’ là một loạt phim điều tra – chống ma túy hấp dẫn nhưng lại khiến khán giả thất vọng vì tình tiết phi logic và nhịp phim lê thê.

Vườn Sao Băng 2018 (Meteor Garden) bản làm lại cũng gây thất vọng với fan lâu năm. Hình ảnh nhân vật F4 thời thượng trở thành nhóm ‘sát phong cách Shamate’ và diễn xuất gượng gạo, thiếu cảm xúc.

Quán ăn đêm (Midnight Diner) bản Trung cũng không được đánh giá cao. Dàn dựng rập khuôn, bối cảnh thiếu chân thực và diễn xuất máy móc khiến người xem không còn cảm giác ấm áp hay đồng cảm như bản gốc.

Cú Đấm Ngọt Ngào (Sweet Combat) là một tác phẩm đánh dấu sự góp mặt của Luhan trong mảng truyền hình. Tuy nhiên, diễn xuất của anh bị đánh giá là cứng đờ, thiếu cảm xúc.

Mẫu Tử Đạo (Mother’s Life) từng bị chỉ trích dữ dội vì cổ xúy quan niệm phong kiến ‘phụ nữ chỉ có giá trị khi sinh được con trai’.

Lôi Đình Chiến Tướng là một tác phẩm ‘tái định nghĩa’ dòng phim cách mạng theo cách không ai ngờ tới. Bộ phim bị gắn mác ‘vô trách nhiệm với lịch sử’ và được xem là ví dụ điển hình của ‘phim yêu nước giả tạo’.

Cuối cùng là một bộ phim đô thị tưởng sẽ nhẹ nhàng nhưng hóa ra lại ‘toxic’ đến không tưởng. Nhân vật nam chính thường xuyên thể hiện thái độ coi thường phụ nữ và các mối quan hệ đều bị bóp méo thành phiên bản hài nhảm.
Những bộ phim trên không chỉ gây thất vọng về mặt chuyên môn mà còn ảnh hưởng đến thị hiếu, tư duy thẩm mỹ và nhận thức xã hội. Câu hỏi đặt ra không chỉ là ‘phim này ai đạo diễn?’, mà còn là ‘tại sao những phim như thế vẫn tiếp tục được đầu tư và sản xuất?’